THÀNH  PHỐ FLORENCE
Tạp chí du lịch có uy tín Travel Leisure tổ chức cuộc bình chọn 10 thành phố du lịch tốt nhất thế giới năm 2007. Kết quả là thành phố Florence của Ý đứng đầu, còn thủ đô Rome của Ý đứng hàng thứ tư.

Thành phố hàng ngàn năm tuổi này nổi tiếng không chỉ vì có nhiều kiệt tác kiến trúc cổ xưa, mà còn là quê hương của phong trào Phục hưng ở châu Âu diễn ra vào thế kỷ XV và XVI. Đến thăm Florence (tiếng Ý gọi là Firenje) là một dịp hiếm có để tìm hiểu và tận mắt chiêm ngưỡng những công trình nghệ thuật của một giai đoạn phát triển rực rỡ của nền văn hóa châu Âu.


Thành phố hơn 2.000 năm tuổi

Đến Florence , nơi đầu tiên du khách đến tham quan là khu trung tâm thành phố, còn được gọi là “trung tâm cổ” hay khu “trung tâm lịch sử” của Florence . Khu vực này còn giữ nguyên vẹn các đường phố và kiến trúc từ thời Trung cổ. Đường sá nhỏ hẹp, lát đá, hai bên đường là những ngôi nhà xinh xắn xây bằng gạch màu nâu hoặc sơn trắng, với mái ngói tất cả đều một màu đỏ.

Bao bọc khu trung tâm là những mảng còn lại của một bức tường thành được xây dựng từ thế kỷ XIV. Toàn bộ khu vực này được UNESCO xếp vào danh sách di sản văn hóa của nhân loại từ năm 1982.

Florence ra đời vào năm 50 trước Công nguyên, khi những người lính của hoàng đế Cesar bắt đầu xây dựng những doanh trại ở đây. Nằm ở đoạn giữa con đường nối liền thủ đô Rome với miền Bắc nước Ý, lại nằm trong thung lũng phì nhiêu của con sông Arno, nên dần dần Florence trở thành một trung tâm thương mại và chính trị quan trọng.

Vào thế kỷ XIII, Florence là một trong những thành phố lớn của nước Ý, nơi diễn ra những hoạt động chính trị và văn hóa nổi tiếng. Trong số những gia đình có thế lực ở Florence, nổi lên gia tộc Medicis cai trị Florence từ thế kỷ XIV đến thế kỷ XVII. Một phụ nữ trong gia tộc này đã đóng vai trò cực kỳ quan trọng trong lịch sử nước Pháp, đó là bà Catherine de Medicis, hoàng hậu nhiếp chính nắm hết quyền hành nước Pháp dưới ba triều vua Françios II, Charles IX và Henri III, tất cả đều là con trai của bà.

Nhờ sự bảo trợ của dòng họ Medicis, các hoạt động văn học nghệ thuật phát triển rực rỡ. Chính từ Florence, xuất hiện một phong trào canh tân trong các lĩnh vực thơ ca, hội họa, điêu khắc, kiến trúc (với những tên tuổi lừng danh như Michel Ange, Léonard de Vinci, Raphaël, Botticelli, Donatello, Brunelleschi…) rồi sau đó lan sang các thành phố khác ở Ý và các nước châu Âu, mở ra một giai đoạn mới trong lịch sử châu Âu được gọi là thời kỳ Phục hưng (thế kỷ XV và XVI).

Nhờ đó mà tư tưởng con người được giải phóng khỏi ý thức hệ tôn giáo thần quyền khắc nghiệt chế ngự suốt mười thế kỷ trong thời kỳ Trung cổ (từ thế kỷ thứ V đến thế kỷ XV). Cũng vì vậy mà Florence được mệnh danh là “cái nôi của thời kỳ Phục hưng”.

Khi các cường quốc ở nước Ý được thống nhất thành một vương quốc duy nhất, Florence trở thành kinh đô của Ý trong sáu năm (từ 1865 đến 1871). Sau đó, thủ đô được chuyển về thành phố Rome . Ngày nay, Florence là thủ phủ của vùng Toscane và là thành phố du lịch nổi tiếng với số dân gần 400.000 người.


Trung tâm kiến trúc tôn giáo tiêu biểu
Xe hơi không được vào khu phố cổ. Chúng tôi phải đi bộ 2km dọc bờ sông Arno, rẽ sang phải theo một con phố nhỏ hẹp và đi đến quảng trường Nhà Thờ, được xem là trung tâm tôn giáo tiêu biểu nhất của Florence. Quang cảnh ở đây thật độc đáo và hấp dẫn. Hàng loạt con đường nhỏ chi chít như mạng nhện dẫn vào quảng trường - trung tâm của “lưới nhện”. Ở đây, nổi bật lên ba công trình được xem như những viên ngọc và đỉnh cao của kiến trúc tôn giáo ở Florence.

Trước hết là giáo đường Santa Maria del Fiore, một kiến trúc đồ sộ bằng đá cẩm thạch với chiều dài 150m, chiều ngang 40m và chiều cao 40m. Phía sau giáo đường là một mái vòm lợp ngói đỏ, có chiều cao 91m. Đây là thánh đường công giáo lớn thứ ba trên thế giới, sau thánh đường Saint Pierre ở Rome và Saint Paul ở London.

Thánh đường được khởi công xây dựng từ năm 1296, mãi đến năm 1436 mới hoàn thành về cơ bản. Rất nhiều thế hệ kiến trúc sư, nghệ sĩ tham gia xây dựng công trình này. Còn tòa nhà mái vòm được xây dựng từ năm 1420 và hoàn thành năm 1434. Đây là công trình của kiến trúc sư Brinelleschi (1377-1446), một trong những người khởi xướng của phong trào Phục hưng trong lịch sử châu Âu.

Bên cạnh giáo đường là Tháp chuông (Campanile) cao 89m, công trình do Giotto bắt đầu xây dựng từ năm 1334 và được các học trò của ông hoàn thành vào năm 1359 (Giotto mất năm 1337). Tháp chuông có hình vuông (bốn cạnh bằng nhau), dáng vẻ rất thanh thoát nhờ những cửa sổ rất cao ở mỗi tầng, mái tháp bằng phẳng chứ không nhọn như các tháp chuông khác, do đó du khách có thể lên đến mái tháp để thưởng ngoạn toàn cảnh thành phố Florence.

Đối diện với giáo đường là Nhà rửa tội (Baptistère) Saint Jean, có hình bát giác, được xây dựng từ giữa thế kỷ XI. Ngôi nhà này có ba cánh cửa bằng đồng, với những hình ảnh chạm trổ rất công phu, tái hiện lại những câu chuyện trong Kinh thánh. Đặc biệt, cánh cửa thứ hai và thứ ba là công trình của Ghiberti (1378-1455) là những tuyệt tác về điêu khắc trên đồng. Cánh cửa thứ ba đẹp nhất, được Michel-Ange gọi là Cánh cửa thiên đàng, thể hiện hết sức sinh động nội dung Cựu Ước (Ancien Testament) trong Kinh thánh.

Kho tàng tác phẩm nghệ thuật thời kỳ Phục hưng

Người ta nói rằng gần một nửa công trình kiến trúc cổ và tác phẩm nghệ thuật của nước Ý nằm ở Florence, đặc biệt là các tác phẩm thời kỳ Phục hưng.

Về nhà thờ, ngoài thánh đường Santa Maria del Fiore, còn có các nhà thờ nổi tiếng đều được xây dựng từ thời Trung cổ.

Các dinh thự cổ nguy nga lộng lẫy có quy mô rất hoành tráng hiện nay là trụ sở của nhiều bảo tàng và galerie tranh.

Các nhà thờ và dinh thự kể trên đều lưu giữ nhiều tác phẩm tranh và tượng, bích họa, phù điêu vô cùng quý giá. Trong đó, có hai viện bảo tàng nổi tiếng nhất ở Florence là Viện hàn lâm nghệ thuật (thế kỷ XIV) và Viện bảo tàng Uffizi, được xây dựng từ năm 1560. Đây là nơi lưu giữ những tác phẩm hội họa và điêu khắc vô giá của những người khổng lồ của nền văn hóa Ý thời kỳ Phục hưng: Botticelli, Michel Ange, Léonard de Vinci, Raphaël, Andrea del Sarto, Fillippino Lippi, Titren, Tintoret, Véronèse…

Các viện bảo tàng ở Florence hầu hết là bảo tàng nghệ thuật. Ngoài ra, còn có Bảo tàng lịch sử khoa học, trưng bày những hiện vật và tư liệu về sự phát triển của các ngành khoa học tự nhiên vào các thế kỷ XVI, XVII và XVIII. Trong bảo tàng này, du khách có thể chiêm ngưỡng những bản đồ thời Trung cổ, những dụng cụ đo thời gian và nhiều dụng cụ khoa học cổ xưa khác. Đặc biệt ở đây còn lưu giữ chiếc kính thiên văn do Galilée (1564-1642) chế tạo và còn giữ cả một ngón tay của ông.


Ngôi nhà của Dante

Cách quảng trường Nhà Thờ không xa, có một ngôi nhà cổ với những bức tường kiên cố nằm trên con đường mang tên Dante Alighieri, nơi đây nhiều du khách dừng lại để chụp một bức ảnh bên cạnh bức tường của ngôi nhà. Đây chính là nơi cư ngụ của nhà thơ vĩ đại Dante (1265-1321), tác giả của bản trường ca bất hủ Thần khúc (La Divine Comédie).

Đây là tác phẩm tổng hợp những kiến thức về triết học - nghệ thuật thời Trung cổ, chứa đựng những tư tưởng nhân văn và khẳng định những ước mơ về một cuộc sống đẹp đẽ, trong sạch ở cuộc sống thực tại này chứ không phải ở thế giới bên kia. Engels đánh giá Dante là một “nhân vật khổng lồ”, là “nhà thơ cuối cùng của thời Trung cổ”, đồng thời là “nhà thơ đầu tiên của thời đại mới”. Tác phẩm Thần khúc được coi như dấu hiệu báo trước cho nền văn học mới sắp ra đời: văn học thời kỳ Phục hưng.

Ngôi nhà của Dante chỉ còn cái khung nhà, bên trong trống rỗng. Nếu đi lượn qua những con hẻm nhỏ gần đó, du khách sẽ thấy một vài ngôi nhà với lối kiến trúc tương tự, tức là có những bức tường dày và kiên cố như những pháo đài nhỏ để đảm bảo nơi trú ẩn cho gia đình, vì vào thời Trung cổ, những cuộc xung đột đẫm máu giữa các phe nhóm xảy ra liên miên.


Cầu cổ Ponte Vecchico


Đến Florence, du khách cũng không thể bỏ qua một địa điểm hấp dẫn: quảng trường Michel-Ange nằm ở phía bên kia sông Arno. Chúng tôi chọn chiếc cầu Ponte Vecchio (cầu cổ) để qua sông. Đây là chiếc cầu hết sức độc đáo, ra đời ngay từ thời Đế chế La Mã, bị phá hủy rồi xây dựng lại nhiều lần và được định hình từ năm 1345 cho đến nay.

Trong Thế chiến thứ hai, tất cả cầu trên sông Arno đều bị phát xít Đức phá hủy, chỉ có cầu Ponte Vecchio là còn nguyên vẹn. Hai bên thành cầu là những dãy hàng quán nhỏ chuyên bán đồ nữ trang và lưu niệm. Trên mặt cầu, còn có một hành lang có mái che bắt đầu từ Viện bảo tàng Uffizi bên khu phố cổ, vượt qua sông Arno trên cầu Vecchio và chạy đến dinh thự Pitti bên kia bờ sông.

Chúng tôi dừng lại giữa cầu để ngắm nhìn con sông Arno thơ mộng lững lờ chảy bên dưới, ghé vào những gian hàng nhỏ bên cầu, với những du khách tấp nập mua hàng lưu niệm - một cảnh tượng thú vị hiếm có.


Quảng trường Michel-Ange


Điểm đến cuối cùng của chúng tôi là quảng trường Michel-Ange rộng lớn, nằm ở vị trí cao 100m so với mặt biển, từ đây có thể nhìn toàn cảnh Florence và bao quát cả những ngọn đồi bao quanh. Có thể nhìn rõ cầu Ponte Vecchio với những hàng quán trên thành cầu. Xa hơn nữa là những nhà thờ với tháp chuông, những tòa lâu đài vượt lên trên mái ngói của những ngôi nhà cổ.

Ngay giữa quảng trường là bức tượng David cao 5m, tác phẩm của Michel-Ange (1475-1564). Đây là phiên bản bằng đồng, còn nguyên bản bức tượng bằng đá cẩm thạch cũng cao 5m được lưu giữ trong Viện bảo tàng nghệ thuật Florence. Michel-Ange mất bốn năm để hoàn thành bức tượng này, khi ông mới 26 tuổi.

David là nhân vật trong Kinh thánh, nổi tiếng vì đã giết chết tên khổng lồ Goliath bằng cách dùng ná bắn đá vào giữa trán của hắn và về sau trở thành vua của người Do Thái. Bức tượng David của Michel-Ange đã đạt đến tuyệt đỉnh của nghệ thuật điêu khắc, là tác phẩm vô giá trong kho tàng nghệ thuật của nhân loại. Ai đã đến Florence cũng mong được chiêm ngưỡng bức tượng David, hoặc chí ít cũng được xem phiên bản của bức tượng này.


“Những cánh cửa tới Thiên đường”.

Nhà thờ chính được xây dựng từ đầu thế kỷ 14 là một trong những công trình kiến trúc hoành tráng nhất được nhắc đến. Đó là nơi cầu nguyện lớn nhất cho các tín đồ Cơ đốc giáo xứ Tuscany. Mái vòm khổng lồ của nó nổi bật trên nền trời xanh thu hút tầm nhìn của du khách bất kể họ đứng ở vị trí nào trong thành phố.

Năm 1436, kiến trúc sư Brunelleschi với phát minh táo bạo đã úp lên phần chính hình tròn 6 cạnh của nhà thờ trung tâm, chiếc mái vòm đồ sộ có chu vi 42m từ độ cao 100m. Đây là ví dụ điển hình nhất, mẫu mực nhất cho hàng loạt mái vòm khác của thời đại này.

Năm 1857, mặt trước của nhà thờ bị gỡ xuống theo lệnh vua Ferdinand I, cho tới năm 1857 nó mới được phục hồi nguyên trạng bằng hàng chục tấn đá cẩm thạch xanh và trắng ốp bên ngoài.

Bước vào bên trong, hẳn không ai không sững sờ trước những bức bích họa lớn trên tường và trần mô tả quang cảnh nơi thiên đường và địa ngục. Vượt qua 463 bậc thang lên tới nóc nhà thờ có thể ngắm toàn cảnh thành phố Florence.

Nằm cạnh nhà thờ chính đồ sộ là tháp chuông Campanile được xây dựng từ năm 1334 và nhà nguyện Baptistery. Từng được coi là đền thờ tà giáo, ngôi nhà nguyện hình bát giác này là công trình cổ nhất ở Florence còn tồn tại đến ngày hôm nay. Nó thu hút du khách bằng những cánh cổng nặng nề mạ đồng thau mà người dân địa phương ở đây gọi nó bằng cái tên “Những cánh cửa tới thiên đường”.

Trong suốt 27 năm trời, nghệ sĩ Lorenzo Ghiberti đã ghi dấu ấn của mình lên những cánh cổng này bằng các bức phù điêu mô tả lại câu chuyện trong Kinh Cựu ước. Tác phẩm của ông gần gũi với chủ nghĩa hiện thực một cách kì lạ khiến người ta có thể tìm thấy chân dung của Ghiberti trên cánh cổng thứ 4 và ông đã cho một nhân vật trong huyền thoại mang bộ mặt của mình.


Saint croce,vẻ đẹp bắt hồn.

Đã tới Florence, du khách không nên bỏ qua Santa Croce, ngôi nhà thờ dành cho các tín hữu Cơ đốc giáo thuộc dòng thánh Francis. Đến đây, bạn sẽ được người dân địa phương cho biết về một chứng bệnh khá kì lạ và không gặp ở bất kì nơi đâu trên thế giới, mang tên Stendhalismo.

Nó bắt đầu xuất hiện từ khi nhà văn nổi tiếng người Pháp S.Stendhal (tác giả tiểu thuyết Đỏ và đen) tới thăm Santa Croce, ông bị choáng váng và ngất xỉu trước cảnh đẹp mê hồn nơi đây. Sau Stendhal đã có 12 du khách rơi vào tình trạng tương tự.

Nhà thơ vĩ đại nhất nước Anh, hầu tước Byron cho biết ông đã “bị say vì khung cảnh tuyệt diệu” của ngôi nhà thờ vốn được xây dựng để tưởng niệm Arnolfo di Cambio, kiến trúc sư của Nhà thờ Trung tâm. Quảng trường rộng lớn trước mặt Santa Croce đã từng một thời là đấu trường, nơi cứ vào cuối tuần người dân xứ Tuscany lại nô nức kéo về xem những trận cưỡi ngựa đấu thương, những trận đánh khốc liệt giữa người và thú, thậm chí là những vụ hỏa thiêu các tín đồ dị giáo.

Còn bên trong nhà thờ, sức cuốn hút lớn nhất là những cỗ quan tài, nơi an nghỉ của các nhân vật kiệt xuất nhất Florence bao gồm Michelangelo, Machiavelli, Galileo, Rossini và Ghiberti. Hàng loạt nhà nguyện nhỏ sặc sỡ được các ông chủ ngân hàng hảo tâm bỏ tiền ra xây dựng đã làm giảm bớt vẻ u ám của nó.

Nằm biệt lập ở một góc là nhà nguyện Pazzi do Brunelleschi thiết kế năm 1430, một “viên ngọc quý” của kiến trúc Phục Hưng. Những mảng khối đơn giản chính là biểu hiện rõ rệt nhất cho sự ảnh hưởng của chủ nghĩa cổ điển đã được cải cách theo phong cách Gothics vốn rất thịnh hành thời đó.

Những con phố cổ. Khu nhộn nhịp nhất Florence là quảng trường Nhà thờ lớn và quảng trường Signoryia, trung tâm hành chính của thành phố. Nơi này, theo truyền thuyết, Dante – cha đẻ của văn học và ngôn ngữ Italy ngày nay đã lần đầu gặp Beatrix – nàng thơ của đời mình. Nơi này, nền cộng hòa Florence đã trỗi dậy và đã sụp đổ. Những con phố của Florence ngày nay vẫn mang bóng dáng thời trung cổ: dài dằng dăc và quanh co, chật hẹp và u ám, bị bủa vây bởi các bức tường đá xám xịt, luôn dẫn tới một tu viện lạnh lẽo hay mở ra quảng trường mênh mông, đông đúc người qua lại.

Nhịp sống nơi đây chậm rãi, rất hiếm khi du khách thấy cư dân địa phương tỏ ra vội vã hay gấp rút trong bất kì hoàn cảnh nào. Những chiếc Vespa cổ lỗ thong thả lướt trên đường, những quán café vỉa hè lúc nào cũng đông khách. Có vẻ như người Florence rất biết cách tận hưởng mỗi ngày trôi qua trong cuộc đời của họ.


Cầu Vecchio

Ponte Vecchio là một trong những chiếc cầu có kiến trúc và lịch sử đặc biệt. Đây là nơi ra đời khái niệm “phá sản”, là minh chứng cho bao tình yêu đôi lứa. Ponte Vecchio đã góp công không nhỏ giúp thành phố Florence luôn thu hút khách tham quan.

Thành phố Florence thuộc tỉnh Tuscany, nằm giữa trung tâm của nước Ý, được tô điểm bởi màu vàng của hoa hướng dương và màu tím của những cánh đồng nho. Đến Florence, người ta không thể không ghé nhà thờ Duomo, Cánh cổng thiên đàng, hay leo lên đồi quảng trường Michelangelo để cùng đám đông thưởng ngoạn thành phố từ trên cao, khi bình minh lên và hoàng hôn xuống. Nhưng những điều ấy vẫn chưa đủ để hoàn tất bức chân dung về Florence mà một góc hấp dẫn không nhỏ của nó chính là chiếc cầu Ponte Vecchio.

Cầu được xây từ thời La Mã (lần đầu được tài liệu ghi nhận là năm 996), kết nối giữa hội trường thành phố Palazzo Vecchio và Palazzo Pitti. Một bên đầu cầu vẫn còn hòn đá khắc lời của nhà thơ Dante.

Nhìn từ xa bạn khó mà nghĩ rằng đó là một cây cầu. Bởi không có xe cộ chạy qua, không có thành cầu, chỉ có hai dãy nhà cổ như đang nằm lơ lửng ngang qua sông Arno. Những căn nhà be bé này có từ sau trận lụt năm 1333, với mục đích được ban đầu là để làm cửa hàng buôn bán. Thời ấy, nhờ có làn gió mát mẻ và không khí trong lành trên sông, những người thợ thuộc da quyết định nhóm họp ở đây để kinh doanh, hy vọng gió sông có thể làm bay đi mùi khó chịu của da thuộc mà họ phải ngâm suốt 6 tháng trong nước tiểu ngựa.

Không lâu sau, thấy mảnh đất này “địa lợi”, những người bán hàng lưu niệm, bán thịt, thợ vàng cũng đua nhau kéo về đây lập nghiệp. Được sự cho phép của quan tòa, chính quyền thành phố, cảnh sát khu vực và chủ đất, những người bán để mặt hàng kinh doanh lên chiếc bàn của họ trên cầu. Nếu một thương nhân làm ăn thất bát, không trả được tiền thuê mặt bằng trên cầu, cảnh sát sẽ đến đập gãy chiếc bàn mà họ dùng để bày bán hàng hóa. Mất bàn đồng nghĩa với việc không thể làm ăn được nữa. Định nghĩa “phá sản” trong kinh tế học ra đời từ tiếng Ý “bancorotto” nghĩa là “cái bàn bị gãy” (“banco”: chiếc bàn, “rotto”: gãy), và tiếng Anh “bankruptcy” (phá sản) xuất phát từ đây.

Nếu muốn chiêm ngưỡng chân dung của các họa sĩ hàng đầu nước Ý và châu Âu, bạn có thể vào hành lang Vasari ở bên cầu, nơi để phòng trưng bày chân dung tự họa hoặc do người khác vẽ các danh họa nổi tiếng.

Hành lang Vasari đã từng phải đóng cửa nhiều lần để bảo trì các hiện vật bên trong và tăng cường công tác an ninh để giữ gìn những tác phẩm vô giá này. Vé vào cổng khá đắt, thêm vào đó không gian nhỏ hẹp do hành lang Vasari được xây dọc theo cầu nên du khách nhiều khi phải đặt vé trước. Điều này làm cho số lượng người ngắm cây cầu từ xa và đi ngang qua cầu nhiều hơn số lượng người bước vào bên trong hành lang Vasari.

Cầu Ponte Vecchio không chỉ là chứng nhân của thành phố Florence qua những thăng trầm của lịch sử, mà còn là chứng nhân cho tình yêu của nhiều đôi lứa. Đi dọc cầu, tôi khá ngạc nhiên trước một số lượng lớn các ổ khóa được ghi tên hai người và móc vào rất nhiều nơi khác nhau. Không chỉ các cặp đôi khắp thế giới muốn về đây nắm tay nhau đi dạo trên cầu và ước mong hạnh phúc, nhiều người đi đến đây một mình cũng chuẩn bị một cái khóa và viết tên người mình thầm yêu trộm nhớ, hy vọng một ngày nào đó có đôi.

Người ta cho rằng phong tục này xuất phát từ câu chuyện của những người kinh doanh cửa hàng bán ổ khóa ở hai đầu cầu. Theo câu chuyện ấy thì nếu viết tên mình và người mình yêu lên khóa, móc vào một chỗ bất kì trên cầu và ném chìa khóa xuống dòng sông, thì cặp đôi đó sẽ có thể chung sống hạnh phúc đời đời kiếp kiếp.

Thế nhưng phong tục ấy cũng gây nên một sự tổn hại không nhỏ cho kiến trúc của Ponte Vecchio. Du khách, đặc biệt là các cặp đôi đã ào ào đến đây và móc khóa lung tung khắp cầu. Không ít lần chính quyền thành phố đã gỡ đi hàng trăm ngàn ổ khóa. Thậm chí một chiếc bảng được đặt trên đầu cầu để cảnh cáo nếu một người nào bị bắt gặp đang khóa ổ khóa vào khu vực cầu thì họ sẽ bị phạt 50 euro. Điều đó có vẻ như vẫn không ngăn chặn được hình ảnh những chiếc ổ khóa quấn vào nhau quanh chiếc cầu Ponte Vecchio.

Dưới chân cầu Ponte Vecchio, nước sông Arno vẫn cứ trôi đi nhịp nhàng với thời gian. Hàng thế kỉ đã trôi qua, có một cây cầu như Ponte Vecchio vẫn đứng đó



Santa Maria del Fiore là một trong những nhà thờ lớn nhất trên thế giới. Tọa lạc tại một trong những thành phố đẹp nhất tiếng Ý, trong Florence . Santa Maria del Fiore nhà thờ chi phối thị trấn đến ngày nay nhà thờ này vẫn là một trong những biểu tượng của thành phố. Ở đây kết hợp kiến trúc Gothic và Phục Hưng. Xây dựng của nó đã được bắt đầu vào năm 1296 bởi các kiến trúc sư Arnolfo di Cambio. Nhà thờ này được bắt đầu vào nhà thờ cũ của Santa Reparata xuất xứ từ lần thứ 4 - 5 century AD Sau cái chết của kiến trúc sư trong 1302, đã được 30 năm vắng mặt. Sau đó, tiếp tục xây dựng Giotto di Bondone, những người, tuy nhiên, đề nghị chỉ đứng bên cạnh-tháp chuông Giotto's . Nhà thờ Santa Maria del Fiore là một lần nữa chỉ chạy trong 1357 Xây dựng của nó đã được hạ sĩ Francesco Talenti, người đã thay đổi sâu sắc bởi Cambio. Tác phẩm của ông có tác động mạnh cross-ribbed vault, băng qua những mái vòm lớn, chorus rộng hơn và nhiều hơn nữa. Năm 1413 đã được thực hiện vòm tambour. Tại thời điểm đó, câu hỏi nổi lên về việc thực hiện kỹ thuật của các mái vòm. Sau đó, cô đã thông báo một cuộc cạnh tranh giành kiến trúc của Filippo Bruneleschi. Mái vòm của nó được xây dựng từ 1420 - 1434 vẫn được coi là một phép lạ của các thiết bị xây dựng. Margin của nó là 41,97 m. Các nhà thờ 42.496.791 là 25 hiến Tháng 3 năm 1436 Giáo hoàng Eugene IV. Được dành cho Virgin Mary. Nhà thờ là 153 m dài và rộng 38 mét. Báo cáo 4 nhà thờ lớn nhất trên thế giới. Nắm giữ lên đến 25.000 du khách. Bên trong bạn sẽ tìm thấy đẹp trần khảm.



*********************************



Florence - thiên đường cổ kính trong lòng nước Ý

Florence là một trong những thành phố đẹp nhất thế giới. Thậm chí nhiều người còn gọi nó là một thành phố tráng lệ, tính từ chỉ dùng cho những kiệt tác kiến trúc mà thôi.

Florence là thủ phủ của vùng Tuscany với hơn nửa triệu người nhưng là một trong những điểm du lịch "nóng" nhất châu Âu bởi kiến trúc độc đáo. Thành phố hàng ngàn năm tuổi này không chỉ ghi điểm bởi sự cổ kính mà còn là một trong những cái nôi văn minh suốt 4 thế kỷ (từ XIV-XIX). Năm 1860, Tuscany trở thành một phần của Vương quốc Italy và Florence được chọn là thủ đô từ năm 1865-1871 và đóng vai trò quan trọng với tư cách là trung tâm văn hóa và nghệ thuật của Italia. Theo thống kê của UNESCO thì 60% những công trình kiến trúc quan trọng nhất của nhân loại nằm tại Italia và có đến một nửa trong số là thuộc về Florence.

Tại đây, người ta có thể bắt gặp những tòa lâu đài cổ, những ngôi nhà thờ, những viện bảo tàng đầy ắp những bức tranh quý hiếm cùng những bức tượng quý giá. Những công trình kiến trúc dày đặc và quý giá không kém gì Rome hay Venice. Cũng dễ hiểu vì Florence là quê hương của phong trào Phục hưng. Nó là sự kết hợp giữa vẻ đẹp tự nhiên cùng những gì tinh túy nhất trong nghệ thuật kiến trúc Phục hưng với tinh thần của Leonardo da Vinci, Dante, Boccaccio, Michelangelo... hiển hiện trên từng con phố. Một trong những điểm nhấn của Florence là kiến trúc nhà thờ với những mái nhọn đặc trưng của kiến trúc Gothic và nghệ thuật Moorish. Công trình đáng chú ý nhất chính là nhà thờ Duomo of Florence (Brunelleschi) được phủ bằng cẩm thạch. Đây là nhà thờ rộng thứ 4 châu Âu. Florence cũng là nơi tập trung những nhà thờ lớn nhất Italia từ Duomo of Florence, San Lorenzo, Santa Maria Novella đến Santa Croce. Có thể bắt gặp lối kiến trúc này ở bất cứ nơi nào tại Florence.

Thời Phục hưng bắt nguồn từ Florence không chỉ là niềm tự hào của người Italia mà nó còn đi vào lịch sử như giai đoạn phát triển nhất của văn hóa châu Âu. Bức tượng 500 năm tuổi nổi tiếng David của Michelangelo cũng được đặt tại Florence. Trong thời Phục hưng, Florence được chọn đặt những công trình kiến trúc để đời từ cung điện đến các viện bảo tàng, gallery... Bảo tàng nổi tiếng nhất Florence là Uffizi, nơi lưu giữ những tác phẩm vô giá của Botticelli, Leonardo da Vinci, Michelangelo, Titian và Rubens, những người khổng lồ của văn hóa Ý.

Một số công trình kiến trúc nổi tiếng tại Florence

- Cầu Vecchio trên sông Arno.

- Bảo tàng Uffizi với tháp của cung điện Vecchio và vòm mái nhà thờ Duomo ở phía sau.

- Nhà thờ Santa Maria del Fiore (Duomo) mang phong cách Gotic.